Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Không được đâu cậu ơi.
Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Nhà văn nhìn vào mắt nàng. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.
Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn.
Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.
Tôi vẫn không nói lời nào… Bác nói chuyện với cháu. Điểm Anh thấp hơn thực lực.
Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.
Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.
Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái.