Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Từ đó có thể suy ra thế giới hơn 6 tỷ người được điều hành vận mệnh chỉ bởi độ vài ngàn, vài chục ngàn người. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.
Những nghệ sỹ có lượng tác phẩm đồ sộ, ngoài khía cạnh nghị lực và tài năng còn thường là những người có sức vóc hơn bình thường. Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Không chắc tại số phận.
Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này.
Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Rất nhiều người quen đến thăm. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.
Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.