Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.
Không được đâu cậu ơi. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.
Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.
Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Và họ còn phải chui vào những chỗ bẩn thỉu hơn những bãi rác bẩn thỉu nữa. Họ biểu trưng cho chính họ.
Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Rồi thể hình tính sau. Có thể hắn câu được những con cá to để thả.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.