Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta. Bình thản và mệt mỏi. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.
Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Mấy người này trông nhát lắm.
Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Thôi thì tôi im lặng. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20.
- Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả.
Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ.
Để không khóc, phải cười thôi. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ.
Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự). Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại.
Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.