Vì theo lời họ khuyên, cô nọ đương là một cô thư ký, sung sướng thấy mình trở nên một nữ sĩ tập sự, để rồi sau thấy mình thất bại chua cay. Họ sẽ tính vào quỹ nghiên cứu vì đã nói, đây chỉ là một cuộc thí nghiệm". Bà lấy lòng trắng trứng gà ngào với đường rồi nướng thành bánh ở phía sau lò, đoạn bà mang bánh ra ngồi gần trường bán cho học trò, khi tan học, giá một cắc một chiếc.
Steel, những cuộc hội nghị của ông và các bạn đồng nghiệp thường kéo dài quá. Bà lo lắng, cáu kỉnh để rồi, sau đó ít lâu, mắt bà lúc đó mờ hẳn. Khi mới cưới, cô Eleanor Roosevelt ngày nào cũng bất bình vì người hầu bếp làm hư một món ăn.
"Đừng lo cho đời sống vật chất của con, đừng lo thiếu món ăn thức uống, cũng đừng nghĩ đến thân thể con và những vật để đắp điếm nó. Họ tin nếu tàu bị trúng thuỷ lôi sẽ nổ và tung họ lên tới mây xanh. Nhưng khi về nhà để ăn cơm trưa, bạn có thể nghỉ mười phút sau khi dùng bữa.
Tôi đã đọc những câu ấy trong một tờ thông tri của ty Cảnh sát Milwaukee. Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó. Tôi xin thú cùng anh là tôi rất hổ thẹn, vì đến khi sợ chết mới học được cách sống".
Ông thường ăn ngủ, ngay trong phòng thí nghiệm để có thể làm việc 18 giờ một ngày, nhưng ông không thấy mệt chút nào hết. Đã 20 năm rồi chúng tôi bán dâu hộp cho những hãng nước đá. "Tôi kể nỗi lo lắng với bạn bè.
Được lắm, như vậy mới phải là người lớn. Nếu bạn làm đúng theo đây thì sẽ không bao giờ còn buồn vì lòng bạc bẽo của người đời Nếu họ chưa xét đi xét lại mà đã viết thư khuyên, bạn đừng thèm nghe.
Vậy mà tôi chẳng hề nổi nóng. Nhưng chẳng bao lâu vỏ xe tan tành ra từng mảnh. Tôi luyện nó, săn sóc nó, bồi dưỡng nó chứ không làm nó phí sức hoặc bỏ phí nó, như vậy nó sẽ là một cái máy hoàn toàn để tôi sai khiến.
Người ta rất sợ thứ đó mà cũng nhiều người thất bại về nghề đó lắm. Và hết thảy nước mắt của bạn cũng không rửa được một chữ" [21]. Hồi nhỏ, tôi thường trách người làm tôi khổ cực; nhưng nay đã già - mà có lẽ cũng đã khôn - tôi nhận thấy rằng nếu truy cứu tới cùng, hầu hết những nỗi khổ ủa tôi đều do tôi mà ra cả.
Sự lo lắng về mất ngủ làm hại sức khỏe hơn là sự mất ngủ Như vậy thì có nỗi lo lắng về tiền bạc nào mà họ không thắng nổi? Trong khi thất vọng, tôi quyết định một lối sống mới, nhờ đó ăn ngủ được và hết lo.
Bạn nên nhớ rằng nhờ ai chỉ bảo tức là gián tiếp khen họ: Họ có thể phồng mũi được đó. Các bác sĩ dùng đủ phương thuốc ngủ, thuốc mê, cả phép thôi miên nữa, nhưng vẫn vô hiệu. Chúng tôi tưởng lối văn ấy phải là lối văn của thế kỷ thứ 20 này.