Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Cái này họ cũng nhầm. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.
Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột.
Chúng tôi làm theo luật. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Không được đâu cậu ơi.
Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Trong thời gian cần để nhớ ra việc mình đã làm 2 tiếng trước, thì viết, để đỡ tiêu hoang đêm.
Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.