Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Rút kinh nghiệm nhé con.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Tối, bạn đèo bác vào viện. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.
Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.
Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ. Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng.
Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Cũng không được đọc truyện nữa. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.
Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Tiếc là tôi không phải quí khách. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên.
Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.