Nhưng trên hết là Regis và Kathie Lee đã bày tỏ cảm xúc một cách chân thành, điều này thật sự đáng quý. Lần đầu tiên và lần duy nhất trong đời, tôi thấy Jim ngồi lên ghế bành còn té lên té xuống. Theo anh liệu khủng hoảng kinh tế có xảy ra không?
Nếu người bên trái của tôi rất năng cười nói còn người bên phải lại im thin thít, nhiệm vụ của tôi là phải tạo sự hào hứng cân bằng cho cả hai bên. Hãy nói rằng: Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh. Trong một bữa tiệc, mọi người đang bàn luận về đề tài sức khỏe và ai cũng có những nỗi ưu tư riêng.
Ví dụ cụm từ người Mỹ gốc Phi năm 1987 xuất hiện trên tờ báo này 42 lần, đến năm 1993 đã xuất hiện 1422 lần. Cuộc phỏng vấn này đối với tôi cứ như là có một không hai vậy! Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không.
Trong lúc Brazzie và tôi mường tượng ra một tương lai tối mịt ở trong tù thì Herb lại hết sức bình tĩnh. Sinh thời Bob rất hài hước và vui nhộn, lúc nào cũng muốn pha trò. Nếu tôi có tật nói lắp, tôi cũng không ngại nói với bạn rằng: Xin chà-à-o! R-r-ấ-t vui đ-ư-ợ-c-c làm quen v-ới bạn! T-t-ê-n của tôi là Larry King.
Khi thực hiện một chương trình phỏng vấn trên đài, tất nhiên tôi phải chuẩn bị trước một cẩm nang để hỏi. Trong khi đó con trai của bạn lại là một đứa chăm chỉ, cũng sắp thi đại học và khát khao trở thành bác sĩ. Hài hước là một yếu tố luôn được hoan nghênh, trừ những trường hợp đặc biệt như thông báo chiến tranh hay một căn bệnh hiểm nghèo nào đó.
Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners. Nhưng khi đang nói câu thứ nhất, bạn có thể vạch ra trong đầu câu thứ hai. Regis Philbin và Kathie Lee Gifford là những phóng viên điển hình rất thành công từ việc biết cởi mở.
Danny là cậu bé từng cùng tôi chơi bóng lúc còn thơ ấu ở Brooklyn. Sang đầu hiệp hai, chúng tôi được cứu hộ với một tờ sơ đồ trận đấu. Abraham Lincoln rất am tường điều này.
Tôi nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi. Trong đó ông đặc biệt nhấn mạnh: Hãy hỏi những điều mà người ta thích trả lời. Ở Hope, nỗi ám ảnh không là một chủ đề cụ thể mà là phong cách cụ thể - trả lời mọi câu hỏi hết sức gượng gạo.
Khi nghĩ về tất cả những người ăn nói tài ba mà tôi từng có dịp được trò chuyện, tôi có thể rút ra kết luận về các bí quyết chung của họ như sau: Tất nhiên bạn cần phải có những tính cách: Cởi mở, nhiệt tình, sự quan tâm, và luôn trong tư thế sẵn sàng để hỏi. Bạn cứ tự nhiên như không và thoải mái nói lên những suy tư của bạn.
Trong một bữa tiệc, mọi người đang bàn luận về đề tài sức khỏe và ai cũng có những nỗi ưu tư riêng. Tôi muốn mình ngày một tiến triển hơn và giọng nói là một trong những ưu điểm mà tôi có. Một vài lời tâng bốc họ cũng đâu phải là quá đáng!.