Đối với việc lên kế hoạch cho mỗi chuyến đi, chúng ta đều nêu ra những con đường thay thế. Lối tư duy mũ xanh da trời được dùng để tổ chức các khía cạnh khác của tư duy giống như việc sẽ ưu tiên sự xét đoán hoặc liệt kê những mặt hạn chế. Sau đó cả hai phía có thể đều được cho là đúng.
Sau đó những tuyến đường phù hợp được cụ thể hoá và cuối cùng là lựa chọn tuyến đường phù hợp nhất. Càng có nhiều gợi ý, chúng ta càng xem xét vấn đề toàn diện hơn. Đôi khi chúng ta có thể muốn vượt khỏi lối tư duy chiếc mũ theo chuỗi được cấu trúc thông thường, và trong những trường hợp như vậy chúng ta chỉ ra cấu trúc trước.
Khi bạn nhận thấy (có lẽ bạn sai) ai đó đang nói những điều vì tư lợi cá nhân thì từ đó trở đi bạn không quan tâm đến tất cả những gì anh ta nói. Lối tranh luận truyền thống cho phép mọi người đưa ra những lời trỉ chích người khác bất kể vào thời điểm nào. Mà sử dụng phương pháp này cũng gây ít tranh cãi hơn.
Tại Nhật Bản, phê phán những gì cấp trên nói được coi là một việc khiếm nhã. Và chiếc mũ trắng nên được sử dụng liên tục để kiểm tra thông tin tại những thời điểm khác nhau. Ai đó đã nói với tôi rằng anh ấy được bạn kể lại rằng thủ tướng Churchill đã thầm ngưỡng mộ Hitle.
Đó có thể là những ý kiến giúp chúng ta giải quyết những vướng mắc, đó có thể là ý kiến để chúng ta cải thiện tình hình, đó cũng có thể là một ý kiến giúp chúng ta nhận ra và sử dụng cơ hội đang đến. Tôi đã sử dụng chiếc mũ đỏ tư duy để nói tất cả những gì tôi muốn nói. Một hoạ sĩ thường có phong cách riêng và anh ta áp dụng phong cách đó cho tất cả các bức vẽ của mình.
Tuy nhiên, tôi vẫn trình bày bởi vì sẽ có những người muốn biết về nó. Tôi muốn mọi người hình dung và tưởng tượng về những chiếc mũ tư duy như những chiếc mũ có thật. Chiếc mũ xanh tư duy xác định vấn đề và định hình những câu hỏi.
Và họ như vậy họ sẽ phải quảng cáo cho sản phẩm mới của họ. …Sẽ nguy hiểm nếu chúng ta định giá sản phẩm rượu của chúng ta quá cao. Nó không còn là việc chứng minh ai đúng, ai sai.
… Hãy chú trọng vào điều mà mỗi chúng ta mong muốn trong kỳ nghỉ này. Những việc tiếp theo cần bàn là chọn phương tiện để đi đến đó và chọn nơi để nghỉ lại. Liệu chúng ta thực sự nghĩ gì về đề xuất giảm giờ làm thêm?
Cũng có thể sự nể trọng nhau không cho phép họ tranh cãi. Nếu chúng ta có thể nêu tên được những lý do, thì liệu chúng ta có tin vào những phán đoán trực giác đó? Có một bảng câu hỏi được phát cho công dân Mỹ để điều tra xem nếu họ có ủng hộ quan hệ với Trung Mỹ không, phần đông trong số họ ủng hộ.
Mà sử dụng phương pháp này cũng gây ít tranh cãi hơn. Và chính sự "phán đoán kỹ càng" này là cách hiểu của cụm từ "khả năng trực giác" mà tôi muốn đem phân tích ở đây. Nếu chúng ta chẳng cố gắng làm gì để phát triển kỹ năng sáng tạo, thì có thể chỉ còn lại hai nhân tố là tài năng và cá tính.