Tôi buộc lòng phải bán nhà máy, đất đai, nhà cửa. Chính anh đã quyết định đi tới khu rừng Mê Hoặc. Anh quá bị ám ảnh bởi thực tế đó quá đến nỗi không thể nào nhìn sự việc một cách toàn diện và sáng suốt hơn.
Đó là một buổi chiều mùa xuân đẹp trời tại công viên trung tâm. một cây bốn lá may mắn đang dần nảy mầm. Không ai gặp ai, ngay cả ở những nơi họ nằm nghỉ hay cho ngựa dừng chân uống nước.
Chàng dường như quên mất sự hiện diện của mụ phù thủy hắc ám khuya hôm qua. Chàng bắt đầu dùng kiếm phạt hết cây cối và đám cỏ dại mọc um tùm, sau đó chàng hì hục đào hết đất cũ - thứ đất chưa bao giờ được thay đổi - vì cuối cùng phủ lên đó loại đất mới màu mỡ mà chàng vừa tìm được. Nott nghĩ: "Cái gã điên đó chắn chắn cũng chẳng tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ cho dù hắn có đào nát khu rừng này lên.
Ngày ấy, lúc nào người ta cũng thấy hai thằng bé gần nhom quấn quýt đùa giỡn bên nhau. Dường như cách dễ dàng nhất bây giờ là theo chân Nott rời khỏi khu rừng để khỏi phải đối diện với một tình huống khó xử. - Xin ngài đừng đi - Sid khẩn khoản - Xin hãy nói cho tôi biết tại sao.
Tôi không bao giờ trì hoãn công việc của ngày hôm nay sang ngày hôm sau. Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự, và nó sẽ có thể ở với chúng ta lâu dài. - Hỡi thần Gió - Chúa tể của Số phận và May mắn, Người ở đâu? Con muốn được cảm ơn Người.
Mọi việc cứ ngày càng tệ đi cho tới ngày hôm nay. Ta phải nhắc lại, ngươi có biết là mình đang đánh thức những bông hoa ly xinh đẹp của ta không? Giờ đang là giờ ngủ trưa của chúng. Nott cảm thấy một nỗi thất vọng to lớn đang chiếm lấy lòng anh.
Ngươi đã từng thấy vũng nước nào trong khu rừng này chưa? Mà cây bốn lá thì cần rất nhiều nước. Quả đúng là mọi việc đã xảy ra như thế. Đừng nói to như thế chứ! Ngươi đánh thức một bông hoa ly của ta rồi kìa.
Đó mới chính là sự may mắn thật sự. Hãy cắt bớt những nhánh cây chết và lá khô đi. Tiếng thì thầm nổi lên khắp nơi.
Sid lên ngựa chạy thẳng đến giữa rừng. Nếu cháu sẵn sàng sẻ chia, cháu sẽ nhận được nhiều hơn thế nữa. Ta đã hơn hai ngàn năm tuổi rồi.
Nhận ra rằng Sid đã không rơi vào bẫy của mình, như con chó cụt đuôi, mụ liền quay lưng nhảy lên cây chổi thần với con cú đậu yên trên vai bay mất hút vào màn đêm để lại một câu nói hăm dọa yếu ớt vọng lại. Điều này khiến anh cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi này còn tồi tệ hơn cả lần anh vừa nói chuyện xong với thần Gnome. Tôi đã có được cửa hàng thứ hai, thứ ba, rối thứ tư, và cứ thế.