Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.
À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất.
Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Chẳng có gì để thấy xót thương. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ.
Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Chính trị là một cuộc chiến.
cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ.
Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Nói chung là vẫn có thể tung cánh.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh.
Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh.