Mỗi buổi sáng đẹp trời nào đó, có thể bạn sẽ nguyền rủa tia nắng đáng ghét kia làm bạn mất giấc ngủ ngon, nhưng ở đâu đó có những người cả đời chỉ mong có được một lần chói nắng như vậy. Cầm tờ giấy quyết định bổ nhiệm làm giáo viên mỹ thuật trên tay, trong tôi tràn ngập một dòng cảm xúc thật lạ, vừa vui sướng vì mình được làm việc với đúng sở trường nhưng lại cũng vừa lo lắng vì không biết với tính cách của mình tôi có thể đảm nhận tốt vai trò của một người giáo viên hay không?! Nhưng dần dần do áp lực học tập, họ ít liên lạc với nhau hơn, thư từ cũng thưa dần.
Chợt phía sau có một bóng người bước đến. - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây. Chíp chẳng bao giờ thèm nói gì mặc cho tụi bạn trong lớp suốt ngày xỉa xói đủ điều chỉ vì một lý do đơn giản Chíp là “kẻ ngoại đạo”, không cười đùa, không phá phách và thậm chí là hầu như không nói chuyện với ai.
Cô tìm mãi mới ra một chỗ kín đáo nhất, một góc khuất mà cô nghĩ là sẽ không đôi nào tìm ra. Trái tim hai người như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, rung động trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Không biết giờ này anh ấy đang làm gì? Hôm nay mình làm sao thế không biết cứ cầm điện thoại đặt lên đặt xuống, có ai thèm gọi đâu chứ? Mà cũng phải mình chia tay rồi mà, còn mong chờ gì nữa chứ… Mà dạo này mình làm sao thế không biết?! Bình thường thì không sao, mà hể cứ ngồi một mình là lại nghĩ lung tung rồi đỏ mắt.
Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ và ngước lên nhìn đồng hồ, tôi thấy mình chỉ còn 10 phút để chạy xe từ nhà đến trường. Anh cũng không hơn gì, mỗi lần vô tình nhìn thấy cảnh những cặp tình nhân quấn quýt bên nhau, lòng anh lại đau nhói. Cái thích đó gọi là sự hâm mộ.
Tôi tự hỏi với độ tuổi này lẽ ra bà cụ phải có con cháu chăm sóc, phụng dưỡng chứ, sao lại để bà ngồi một mình ngoài quán thế này?! Cái suy nghĩ mông lung ấy của tôi chạy từ tai này sang tai kia rồi quay lại gõ lên đầu mình, "Bà Tám thế không biết?! Nguội cả thức ăn rồi!" Bò kho mà nguội thì không gì kinh khủng bằng, mỡ bò đông lại thành từng mảng, bám vào môi trông cứ như là đớp phải hồ dán vậy, khó chịu tởm! Nghĩ đến đó là thấy ớn lạnh, tôi tranh thủ chén lia lịa, miếng bò kho như muốn bay cả ra ngoài,. Linh Vy đứng lặng như một pho tượng gỗ, không nói được tiếng nào, không làm được gì. Lại cái trò đó! Năm ngoái cũng chính cái trò này mà cả lớp đã bị Hậu cho “leo cây”.
Tối hôm đó, sau khi viết xong bức thư, nhân lúc ba đang đọc báo ngoài phòng khách, Chip bí mật cho bức thư vào cặp hồ sơ của ba. Đột nhiên tôi thấy lòng ngực thắt lại, quá đa cảm chăng, chẳng hiểu, nhưng trong đầu tôi thoáng nghĩ mình sẽ trả tiền cho bà cụ đáng thương này. Thì ra đây là Nghĩa Địa Voi, nơi mà những chú voi già cả khi biết mình đã “gần đất, xa trời” đến để trút hơn thở cuối cùng như một tập quán cố hữu của loài voi.
Cái lão già đáng ghét này càng ngày càng quá đáng, không thèm gọi lại xem ai cho tiền, xài chùa ngon ơ! Mà lỡ gọi lại thì mình không biết làm sao nữa, hôm bữa mới vô tình thấy nick gã online mà đã giật mắt tim, huống gì. Ba ơi, nếu ba thương con, con xin ba hãy thể hiện tình cảm với con nhiều hơn, quan tâm và yêu thương mẹ nhiều hơn. Con muốn gia đình mình luôn hòa thuận, vui vẻ với nhau.
- Sao con lại vô chùa thấp hương một mình vậy? Con có chuyện buồn gì phải không? Ta nhìn thấy nỗi buồn trĩu nặng trong đôi mắt con. Khoảng thời gian đó cũng không dễ chịu với anh, anh bắt đầu tập hút thuốc – quên sầu, uống rượu – quên buồn. Có những người thích ở nơi đông người mới nghĩ ra nhiều thứ.
Mỗi khi được nhìn ngắm con mình chơi đùa vui vẻ mọi mệt mỏi và phiền muộn trong chị đều tan biến hết. Vì đôi khi cái ta THÍCH nhưng làm người khác hok MUỐN nên ta phải MUỐN điều ta hok THÍCH. - Người đàn ông rộng rãi là người đàn ông luôn uống ít và trả tiền nhiều.
Nghe có vẻ kinh nhỉ?! Trang trí phòng bạn bằng những bức ảnh, ánh sáng. Thấy bóng mẹ về, Cu Tèo và bé Tí chạy ùa ra, - “A, mẹ về!” - tiếng reo mừng của hai đứa trẻ hòa cùng tiếng pháo hoa nổ bên sông báo hiệu một năm mới đã đến.