Tôi còn nhớ những buổi chiều cũng Herbie Cohen và Davey Fried đến rạp Benson (Brooklyn) xem Mitchum diễn. Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich. Chúng ta hãy tham khảo và đánh giá bốn phong cách riêng của bốn luật sư thành công nhất nước Mỹ vào nữa cuối thế kỷ 20.
Chưa có ai từng kết luận về trách nhiệm của một tổng thống hay hơn mấy từ này của Truman: Đồng đôla dừng lại tại đây (*), ông quả thật là một người ăn nói tuyệt vời. Nhiều người thích dùng các thuật ngữ nghe có vẻ thời thượng chứ không muốn dùng những từ quen thuộc bình thường. Một triệu phú sinh ra đã có dị tật hàm ếch và vốn dĩ xưa kia chỉ là một anh bán hàng.
Nếu không thích thì tốt nhất đừng đi. Nhưng bạn lại kể với cô ấy toàn bộ chiến lược tiếp thị trong tháng tới. Luôn duy trì một thái độ hào hứng, cởi mở, không e dè, nhút nhát.
Người ta đặt tôi ngồi xuống một cái ghế quay. Tất cả những điều trên cho thấy rằng chúng ta đã đi qua một chặng đường dài đấu tranh tư tưởng. John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng.
Nói là đi buôn cho oai chứ thật ra toàn bộ số hàng chỉ là một thùng gỗ đựng sách giáo khoa… của người khác. Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không. Truman nói thứ tiếng Anh thẳng thắn và dễ hiểu.
Tất cả mọi người bên ngoài đều có cùng một suy nghĩ: Họ đang làm gì vậy kìa? Có điều gì không ổn? Và những người nghe đài trên khắp Miami sắp sửa tắt radio đến nơi. Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau. Việc trò chuyện với người bạn khác phái, nhất là giữa hai người vừa mới quen nhau, từ xưa đến nay vẫn được thừa nhận là không phải dễ.
Lãnh vực kinh doanh của ông không ngừng phát triển từ New York tới Washington, từ những tòa cao ốc đến những câu lạc bộ bóng đá. Trong suốt cuộc đời làm phát thanh viên của mình, đó là những giây phút mà tôi ghi nhớ nhất. Loại câu hỏi này là một cách thức mà bạn không thể bỏ qua nếu muốn cuộc chuyện trò thú vị và sinh động.
Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Giả sử một vị thần ban cho bạn phép tàng hình thì bạn sẽ làm gì? Đề tài này được đưa ra bàn luận trong một lần tôi có dịp đến tham dự buổi họp mặt của nhóm Mensa. Đôi lúc bạn cũng có thể pha vào một chút khôi hài để làm vơi bớt không khí ảm đạm.
Lúc mà thầy Cohen đang đọc bài diễn văn tưởng nhớ cậu học sinh Moppo quá cố. Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng. Những nhà doanh nghiệp thực thụ không bao giờ làm như vậy, họ biết quý từng giây từng phút.
Bốn người đầu đều nói rất hay, nhất là vị giáo sĩ người Do Thái của Bob. Nhưng tôi nghĩ không hẳn như vậy. Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt.