1917, người được Watson tuyển là James Bryce. Jeannette sinh con đầu lòng. IBM không thể không ngó ngàng đến Đức và nó sở hữu
Nhìn xa trông rộng, Watson đã đặt trọn niềm tin vào công ty của ông. Nhưng nếu tin vào suy luận này thì thật khó giải thích việc Watson quyết định để cho Tom phụ trách bộ phận điện tử và làm ra máy vi tính. Ông đi ra phía trước bàn chủ tọa, hai cha con đứng đối diện nhau và Watson giơ tay bắt tay Tom.
Và sự vĩ đại của Watson không hẳn ở chỗ ông đã làm cho IBM to lớn cỡ nào mà là nó có thể đi xa bao lâu. Đồng phục, trong mắt Watson, đó là một dấu hiệu của lòng trung thành, một khối thống nhất và là một cách truyền thông hiệu quả với khách hàng. Tom đã mất 6 năm lê lết ở ba ngôi trường để lấy được bằng trung học và phải nhờ đến sự độ lượng và đồng cảm của vị trưởng khoa, ông mới tốt nghiệp trường Đại học Brown.
Ở tuổi 82, Watson có thể thấy mình trong gương với những nếp nhăn và các thớ thịt trễ xuống. Nhân viên của ông không ai lạ tính nóng nảy và gia trưởng của vị chủ tịch. Watson mất một vị tổng thống và là một người bạn.
Nhưng cuối cùng thì thái độ cởi mở của ông chủ lớn cũng giúp Gordon nói như tâm sự: Sự kiện lớn nhất của câu lạc bộ này là những đại hội thể thao. Và chính ông làm nên một IBM còn khổng lồ hơn cả cha mình, xét về quy mô.
Cái tên đó (IBM) cho thấy rằng các máy móc của chúng tôi là những công cụ hỗ trợ cho việc kinh doanh ở cả quy mô lớn lẫn nhỏ, từ bộ phận kế toán của các hãng xe lửa đến những giao dịch thông thường của các cửa hàng bán lẻ. Nhưng Bryce và Lake vẫn biết rằng lệnh của Watson đã ban ra và họ phải hoàn tất. Con số 360 này có một ý nghĩa ngoại hạng, bởi
Và hàng triệu công ty trên trái đất cũng làm những hoạt động tương tự nhằm đề cao nhân viên. Herry Ford của hãng Ford, James Mooney một giám đốc của General Motors cũng nhận được những quà tặng như vậy từ Đức Quốc xã. Tom đề nghị hãy vay tiền từ ngài Morgan nhà tư bản tài chính nổi tiếng đến tận ngày nay.
khi nền công nghiệp chỉ mới vừa hình thành ông chủ là ông chủ, họ ra lệnh và không bao giờ nghe ý kiến cấp dưới, Maney mô tả. 1937 tốt nghiệp đại học và gia nhập IBM với tư cách nhân viên bán hàng ở thành phố Manhat- tan. Có lẽ vì vậy mà cuốn sách Chiếc bóng đổ dài, viết về Thomas Watson do IBM thực hiện, đã có một cái tựa rất hay.
Sự khác nhau này có lẽ do cách thức kiếm tiền của họ. Theo nhà khoa học Drucker, một thế kỷ trước ở Mỹ có 15% lao động trong nhà máy dấu hiệu nền kinh tế cơ bắp thì đếnnhững năm 1950 con số cơ bắp đã giảm một nửa, Tại IBM, chúng tôi cố gắng không thuần hóa chúng.
Bằng cách bán máy cũ, ông cần tồn tại trong tình hình suy thoái sau chiến tranh, thời buổi mà không ai muốn chi tiêu cho những món đắt tiền. Một người không quen biết Watson, cô Ruth Chudnow, viết cho ông: Ông đã lấy lại cho tôi niềm tin và khôi phục tượng đài của sự vĩ đại và danh dự cho đất Watson và nước Nhật hùng mạnh liệu có liên quan gì với nhau? Drucker nói là có.