Rồi sau xảy ra sao? Đoạn văn bản này trích trong cuốn sách thú vị của E. Ông nói: "Người nào đã muốn tu thân tự tiến, không phí thì giờ cãi vã nhau. , (Thằng khùng! Nó dám biểu mình trả lời gấp cho nó, trong khi mình lo lắng hết việc này việc khác.
Người Trung Hoa thiệt khôn. Làm việc trong một phòng như phòng này thực là một cái thú. Các văn hào, thi hào viết được những cuốn sách bất hủ, các ông "vua dầu lửa, xe hơi.
"Ông ta chắc là tuyệt nhiên không ngờ tôi trả lời như vậy - ông Detmer kể lại. Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải. Nó còn ba lần đúng hơn nữa, khi bạn trực tiếp nói chuyện với người khác.
Thành thử ông trưởng tòa đó cho họa sĩ một con chó đáng 100 mỹ kim và bỏ ra một giờ quý báu của ông chỉ vì họa sĩ đã thành thật khen tài nuôi chó và bầy chó của ông. Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi. Đó là cuốn thứ nhất trong loại ấy.
Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ. Thế mà trong một trăm người, thì có tới chín mươi người không biết đến, trong chín mươi chín trường hợp.
Tan giờ học, cậu phải kiếm tiền bằng cách lau cửa kính một tiệm bánh mì và lượm những cục than vụn mà những xe chở than để rớt trên đường. Người ta rầy nó, đánh nó, làm nhục nó. Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng.
Sau này, tôi áp dụng một cách lịch sự hơn, đối đãi với họ có lễ độ hơn. Được bạn tin cậy, nó phỉnh mũi ra và có lẽ gắng sức để được xứng đáng với lòng tin đó". Tại đó đã có viên kỹ sư coi xưởng dệt, viên chủ sự coi việc mua, viên chủ sự coi việc bán và ông hội trưởng công ty.
Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo". Anh nghĩ tôi có nên giữ chị đầu bếp không? - Tâu Bệ hạ, thần tưởng không một người nào ở Anh cũng như ở Đức, lại có thể tin rằng thần đã khuyên Bệ hạ như vậy được.
Làm sao bây giờ? Tôi không dám khoe rằng tôi giỏi hơn Socrate; cho nên tôi đã chừa, không dám chê ai là lầm nữa. Cửa he hé mở, để thò cái mũi của một bà già ra. Rồi, mùng một tháng sau, ông Doe lại nhà tôi trả tiền nhà và cho hay, sau khi hỏi ý bà Doe, ông quyết định ở lại.
Rồi sáng hôm sau, tôi nhận được của ông một bức thư. Một buổi tối, tôi được tiếp Maurice Chevalier, danh ca của thế giới. Rồi sao? Cái đó có liên can gì tới tôi đâu? Ông không thông minh chút nào hết.