Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ.
Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Tiếc là không còn gỉ mũi để ngoáy.
Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.
Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.
Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Khán giả sôi động phết.
Không, phải giữ sức khỏe. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.