Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Em vẫn biết là anh bất mãn. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Ngại nói là ta mất xe.
Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.
Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không? Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.