Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại. Tôi còn nhớ ba tôi mua la con về nuôi. Chỉ có cái nhan sắc giúp ta được việc.
Đó không phải là ý của tôi mà là của Carl Jung. Bạn nói bạn biết rõ tiêu tiền vào những việc gì ư? Có thể được lắm, nhưng trong 1. Tôi ước gì một bà cô của tôi - bà Edith - cũng dễ quên giận như Lincoln nhỉ! Bà và ông chồng tên là Frank sống tại mọt khu trại đdã cầm cố rồi.
Bây giờ các tôi đều trưởng thành, và tôi đã có ba đứa cháu ngộ nghĩnh dễ thương. Bạn cho là lý tưởng quá, là ảo mộng quá không thi hành được sao? Không đâu. Phải đợi 23 thế kỷ sau, y học mới chịu xác nhận sự quan trọng ấy.
Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động. Người đó cũng mỉm cười, đứng dậy chìa tay: "À, hân hạnh được gặp ông, mời ông ngồi". Chịu không nổi, người sinh âu sầu, mất ăn, sức lực tiêu mòn, cho nên mặc dù làm lụng suốt ngày ở ngoài đồng, người cũng phải uống thêm thuốc tiến thực.
Sau, tôi tìm đến ông và yêu cầu ông thuật đời tư cho tôi nghe. Đứng nhỏ không những thấy vui mà còn học được giá trị đồng tiền và cách tiêu xài nữa. Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng.
Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó. Y ngó tôi chừng chừng như mọi lần, nhưng không nói gì hết. và vui sống này chính để chỉ cho ta cái cách diệt những kẻ thù vô hình ấy.
Mà cái rủi ấy chỉ là một phần mười ngàn. Và mỗi lần có điều gì thắc mắc, mở sách ra, là thấy ngay cách giải quyết, chẳng khác Tôn Tẩn khi xưa mỗi lúc lâm nguy mở cẩm nang của thầy ra, tìm phương thoát nạn. Lẽ cố nhiên, nếu bạn là một thư ký đánh máy, bạn không thể ngủ ở nơi làm việc như Edison, nếu bạn là thư ký cối kế, bạn không thể vừa nằm vừa trình bày cùng ông chủ một vấn đề tài chính.
Sáng hôm sau, thay đổi hẳn. Ông Longfellow, một thi hào Mỹ, tìm được chân lý đó khi bà vợ trẻ của ông mất. Do đó tôi được bình tĩnh để quyết định.
Mục đích của cuốn sách nầy không phải là nhắc bạn những điều bạn dư biết, mà là giúp bạn thực hành và mỗi lần bạn có quên, thì đã vào chân bạn để nhắc cho nhớ, thế thôi! Vì ưu sầu tai hại như vậy, cho nên nếu tôi giúp bạn trừ được 10% nỗi ưu sầu của bạn thôi, bạn cũng đã thích rồi chứ?. Nếu gặp một người dắt một con chó đẹp ở ngoài đường, luôn luôn tôi khen con chó đẹp.
Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ: Tôi lo lắng mệt nhọc đến mức mất 17 ki lô. Chúng tôi phải ăn món rẻ tiền trong những hàng cơm bình dân.