Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. 18 tuổi là được tự do. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Dù lúc này mắt không có nước. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.
Không gì tự nhiên sinh ra. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.
Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Ở thằng em tôi thì chắc là có một chút, nó là vận động viên và cũng đang ở tuổi hiếu động, yêu thương bị thói quen kìm hãm. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Từ nay thôi hẳn đá bóng. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.