Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.
Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương.
Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên.
Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.
Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.
Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.
Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui. Bạn lại cười một mình. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.