Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức.
Bác không rõ cháu đi đâu. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Chả hiểu họ làm thế để làm gì.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng.
Không phải là rứt tung. Sáng được bác cho ngủ bù. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Lại cái đồng hồ báo thức đây. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này.
Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. - Ông còn lo xa hơn tôi. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Thất vọng, tụt giá rồi. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Thằng em ngồi bên phải tôi. Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.
Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Tớ không biết và tớ cũng biết. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.