Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.
Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Cậu em hướng dẫn tận tình.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.
Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Cho đến giờ phút này, trên thế gian này, tôi vẫn là một kẻ hèn.
Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Hôm nay đi đâu? Không biết. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Màu mận đương độ chín. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Hôm nay chị bạn ra viện.
Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.