Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Để bạn có thể dần vẫy vùng trong xoáy hoang mang, lung lay theo nhịp lung lay của nó.
Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Tôi có làm gì ám muội đâu. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà.
Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Thế đã là tốt lắm rồi. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.
Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới. Thật ra, có gì để mất đâu.
Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.
Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.
Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.