Hầu hết chúng ta thường có tính hay e dè, bối rối. Thái độ hào hứng, cởi mở. Ấy vậy mà khi bước vào phòng phát thanh, tim tôi cứ đập thình thịch.
Một người có nụ cười hay nhất mà tôi từng gặp. Tôi ra hiệu cho nhân viên phòng điều khiển chuẩn bị phát sóng chương trình, và nói vào micro trên bàn: Mở tín hiệu. Tin tôi đi, tôi biết điều này rõ lắm.
Cách nói chuyện sẽ khác không chỉ ở từ ngữ, mà còn ở thái độ, và cả thanh điệu nữa. Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác. Thực tế minh chứng rõ ràng điều này.
Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc. Một người nói sẽ lợi dụng việc tàng hình để việc kinh doanh trở nên tiến triển hơn.
Mỗi khi Williams có mặt là phòng xử án sôi động và nóng hẳn lên. Nhưng nó quan trọng đối với ta và ảnh hưởng trực tiếp đến những người ngồi nghe ta nói. Nhưng cuộc sống không phải bao giờ cũng mỉm cười.
Nếu tôi có một hệ thống truyền thanh, hẳn tôi sẽ mời Nixon cộng tác. Có người còn dùng những tiếng lóng và cho rằng vậy mới thời thượng, mới oai. Và tận sâu trong tâm khảm, tôi luôn tự hào về xuất xứ ấy.
Tôi không phải là một chuyên gia về hoa, cũng không phải kiến trúc sư thiết kế, nhưng tôi có thể thuật lại cho các bạn nghe vài điều về cách bố trí gian phòng quay hình của chương trình Larry King Live trên đài CNN của tôi. Mục đích quan trọng nhất trong giao tiếp là người khác phải hiểu được bạn. Đôi lúc bạn cũng có thể pha vào một chút khôi hài để làm vơi bớt không khí ảm đạm.
Tội nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi nghệch mặt ra không hiểu gì… Tôi với tay gạt cái cần tắt sóng đài ABC, đưa micro vào kề miệng… Và ngủ. Một bộ vest lịch lãm, một mái tóc gọn gàng, một vẻ mặt tươi tỉnh… Tất cả đều được phản ánh trung thực trên màn hình vì ống kính quay phim thì không biết nói dối.
Bạn không có tiền ư? Tôi sẽ nói miễn phí. Có thể họ không giỏi hùng biện trước đám đông, hay không giỏi diễn thuyết trong một vài trường hợp, nhưng họ cũng có một trình độ ăn nói nhất định thì mới có thể đạt được một vị trí đáng kể. Tôi đã được nghe kể một câu chuyện thú vị ở Washington về tổng thống Calvin Coolidge.
Vừa bước xuống xe tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa: Lúc đó, tôi đã có cảm giác như mình là người giàu có nhất thế giới! Chưa hết, thầy Cohen còn quyết định tổ chức ngay một Lễ tưởng niệm học sinh Gilbert Mermelstein.