Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.
Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Hình như mắt tôi rơm rớm.
Nhưng họ không cũ lắm. Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Tôi không hề phản đối.
Nhưng càng lớn, tôi càng dốt. Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Chả phải bổn phận gì.
Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Hiện sinh hết thì còn gì là người.
Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.
Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh.
Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi.