Ông Lincoln liền lập tức hồi lệnh. Như vậy mà ông thoát khỏi bước giam truân nhất đời ông. Ông John Palmer ở số 30 Đại lộ Paterson, tỉnh New Jersey, đã thuật với tôi rằng:
Con phải bỏ hết oán hận, hết ý nghĩ chua chát đối với bất cứ ai". Ông biểu những người mang bệnh âu sầu rằng: "Chỉ trong hai tuần là ông hết bệnh, nếu ông theo đúng phương thuốc này: Rán mỗi ngày kiếm cách làm vui một người nào đó". Bà mẹ chồng tôi một hôm kể cho tôi nghe cách bà dạy dỗ con cái.
Tôi đã dùng phưng pháp đó tám năm. Khách đã tới cửa rồi, không sao thay kịp nữa. "Này anh Ted, anh nên coi đời của anh như cái đồng hồ cát.
Chúng ta mạnh hơn chúng ta tưởng. Nỗi lo đó thành hiện thực ngay. Tôi lật ra đọc những lời đẹp đẻ, bất hủ của Giê Su, những lời hứa đã an ủi mọi kẻ cô độc, ưu tư, thất vọng từ biết bao thế hệ, đời này qua đời khác:
Chắc bạn cho rằng ông ta đã đi quá lý tưởng, đã tỏ ra mình hiền hậu và hỉ xả một cách quá đáng? Bạn hãy so sánh ông ta với nhà triết học đại tài người Đức, ông Schopenhauer, tác giả cuốn: Học nghiệm về lạc quan của chủ nghĩa. Nắm 1928, khi ông đang làm ứng cử viên của đảng dân chủ trong cuộc tuyển cử Tổng thống, sáu Đại học đường- trong số đó có hai Đại học đường Columbia và Harward - đã ban những bằng danh dự cao nhất cho ông một người chưa học hết cấp sơ đẳng! Còn nhiều hoạt động khác nữa.
Vì chỉ có cơm hôm nay mới là thứ cơm ta có ăn được. Ông muốn nói: Một khi đã quyết định xác danh sau khi xem xét kỹ lưỡng các sự kiện rồi, thì hành động ngay đi. Ông ta hỏi: "Vậy giấy tờ về những việc bỏ dở, bác sĩ để đâu?".
Mà hễ rán sống trong hai thời gian thì ta sẽ làm hai cho tinh thần và thể chất của ta liền. Phương pháp ấy thiệt hay, nhờ đó mà Galli-Curci khỏi mệt, khỏi bị kích thích tinh thần trước khi đóng trò. Rồi tôi ngội dậy lúc nào không hay.
Tôi cũng biết thiên hạ nhàm tai về câu ấy, vì nó ở đầu lưỡi mọi người và nhắc đến nó thì gần như vô duyên. Bạn phải cố gắng vì hai lẽ: một là ít ra bạn còn có cơ thành công, hai là dù thất bại đi chăng nữa, sự cố gắng của bạn để chuyển bại thành thắng đã bắt bạn nhìn thẳng vào tương lai mà quên đi dĩ vãng. Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi.
Một lần, ở nước Anh, nhân gặp một người chăn trừu, tôi thành thật khen con chó của anh lớn và thông minh. Luôn luôn phải để cho bắp thịt nghỉ ngơi trước đã. Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết.
Xin chân thành cám ơn bác Vvn và xin gởi phiên bản mới đến các bạn khoái. Không thế thì chuỗi ngày của tôi không có mục đích, mà không có mục đích thì đời tôi chắc đã tan rã rồi tàn luôn vậy". Nói đến tự tử, tôi nhớ đến trường hợp mà Bác sĩ H.