Cái bút này vỏ kín như bưng. Cô gái bảo: Vô duyên. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác.
Trinh sát phán đoán: Người quen. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được.
Vậy thì thuyết phục bác lần nữa nhé. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Cũng như dù sao họ cũng là những người thân, bè bạn khác của tôi.
Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.
Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Xuống nhà, ông nội vừa sang.
Không không cần gì cần ai nữa. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.
Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn.