Ngay đến nay, tôi vẫn sung sướng đã được nằm tĩnh dưỡng trong một năm,vì đó thực sự là một năm hạnh phúc và hết sức hữu ích. Tại sao bà không bắt trước bà ấy, nếu bà có cảm tưởng đã lấy phải một ông chồng độc tài, tàn bạo? Có thể bà sẽ nhận thấy những "đức tính" của ông và sự tự nhủ rằng: "Chồng mình thế mà khá đáo để". Còn ông thì làm gì? Ta đừng trách ông, ông đập chén đập đĩa không phải là vô cớ.
Người La Mã hồi xưa cũng có một tiếng để diễn ý đó. Khi tôi phỏng vấn cô Merle Oberon, cô tuyên bố rằng cô nhất định quẳng gánh lo đi, vì cô biết cái ưu tư sẽ tàn phá cái nhan sắc của cô, cái bảo vật quý nhất, nhờ nó cô nổi danh trên màn ảnh. Nhưng tôi bỏ ý định quyên sinh anh đi, quyết định lại Floride, hy vông sẽ nhờ đổi gió mà hết bệnh.
Rất ít khi tôi gặp được một bệnh nhân chịu nói: "Tôi đã nghĩ tới lời ông khuyên". Ông Jonathan Swift, tác giả cuốn Gulliver phiêu lưu ký, là một người theo chủ nghĩa bị quan cực đoan chưa từng thấy trong lịch sử văn chương Anh Cát Lợi. Trong chúc thư của ông, ông chia gia tài cho 16 người thừa hưởng.
Tôi biết một ông nọ trước kia bán xà bông cho hãng Colgate cũng thường đòi được người ta chỉ trích mình. "Lớn lên, tôi kết hôn với một người chồng cao niên. Brill: Một tín đồ chân thành không bao giờ mắc bệnh thần kinh".
Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ. "Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới". Khó mà tưởng tượng ông hiệu trưởng trường Đại học Yale là một người tầm thường.
Tuy nhiên chiếc tàu hộ tống không hay chi hết, vẫn tiến tới. Một hôm ông viết vào nhật ký như vậy: "Hôm nay tôi sắp gặp những kẻ đa ngôn, những kẻ ích kỷ, tự phụ và vô ơn bạc nghĩa. Miền tôi bán sách dân tình nghèo khổ, ít người mua cho nên số lời không đủ để trả tiền xe.
Tại sao vậy? Tại vì không ai giống ai hết. Nhưng những ngày nghỉ mới là những giờ nguy hiểm nhất. Sống một ngày là một ngày hấp hối.
Khi đọc bức thư phúc đáp ấy, ông ta tức uất người. William James nói: "Khi đã quyết và bắt đầu hành động rồi thì đừng lo nghĩ gì về kết quả ra sao nữa". Chúng tôi trân trọng tặng nó cho hết thảy những bạn đương bị con sâu ưu tư làm cho khổ sở trằn trọc canh khuya, tan nát cõi lòng.
Trong khi đó, một thương gia gởi cho ông Georrge Rona lá thư sau đây: "Những ý nghĩ của ông về công việc của tôi, hoàn toàn sai lầm và có phần lố bịch nữa. Nhà rông mà tôi ở có một mình". Vậy phải để hết thời gian thu thập đủ tài liệu đã.
Ông ngồi trên quan tài để tới pháp trường. Ông này đã coi đời người như một cuộc phiêu lưu vô vị và nặng nhọc, buồn chán lạ thường. Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350.