Ý nghĩ của chú ta được thể hiện trong những quả bóng lớn buộc lơ lửng vào cổ chú cùng với nhiều quả bóng nhỏ. Nếu sau đó cô ấy lại vô tình nhớ lại tình huống khó xử đó, cô ấy sẽ biết ơn bạn vì bạn đã quét đi tính hay quên đáng xấu hổ của cô ấy rơi dưới những tấm thảm trải sàn. Với những người ôm chuyên nghiệp, hãy ngụy trang ý định ôm của bạn bằng cách giữ khuỷu tay gần chạm eot rong khi dang rộng cánh tay.
Rồi, khi tôi nói ra, những lời nhận xét của tôi nghe có vẻ biết suy nghĩ hơn. Tôi nhắc lại, tôi không yêu cầu bạn nói câu cú hoàn hảo và đúng nghi lễ của Emily Post khi gặp những người bạn mới thông thường. Dựa vào ví dụ nhỏ về sự nhạy cảm của mình với nhân viên tạp vụ và giáo sư, vị Giám đốc Điều hành có lẽ sử dụng nhiều Mẹo nhỏ mà chúng ta đã biết: Ông khen ngợi những nhân viên của mình khi họ đáng được khen và có được sự trung thành của họ bằng cách cười với họ.
Tôi đi tập tễnh ngang qua phòng họp và phục kích ông ấy gần quầy giải khát. Hỡi các đấng mày râu, các bạn sẽ biết trả lời cho câu hỏi luôn khó hiểu này khi đọc xong chương này. Vì câu cảm ơn đơn giản đã trở nên bình thường đến nỗi nó đã mất đi nhiều giá trị, một lời khen đơn giản cũng không có nghĩa như vậy.
Nếu bạn muốn hay hơn nữa, hãy chuyển những từ đứng xung quanh đó để bắt đầu câu với từ bạn. Bắn! Vọt đi! Cánh tay cô ấy quay tròn nhanh hơn tốc độ của viên đạn bắn thẳng vào cô ấy. Đừng tự nghĩ là mình phải lừa họ.
Tuy nhiên, bạn có lẽ chưa biết về những chú chó tiết ra dịch vị khác của ông. Liếc xuống những tờ ghi chép đã chuẩn bị, tôi lau mồ hôi đang chảy ròng ròng xung quanh cánh tay. Biến một người quen chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn thành một người bạn quả là thách thức.
Anh ta đã hiểu ngay mệnh lệnh của tôi. Mọi người sẽ thấy ngay thủ đoạn của bạn. Hãy nghĩ về điều này.
Tôi thích cảnh cô ấy uốn lượn những tia laze được phát ra từ chiếc vòng đeo tay bằng bạc dặc. Có lẽ tuyết hay mưa hay hơi nóng hoặc buổi tối u ám cũng không thể làm cho người đưa thư hoàn thành nhanh chóng công việc được giao, nhưng chắc chắn tôi có thể. Nếu không phải là một điều gì đó đơn giản giống như vợ của tôi, dừng ngay sau khi nói tên cô ấy.
Nhưng khi cuộc phỏng vấn kết thúc, bà ấy cũng mỉm cười như vậy. Ôi! Không, nhiều anh chàng tuyệt vời khác đã cố gắng nói nhưng tôi không thể hiểu được một từ nào khi họ nói. Khi tỉnh dậy, tôi đứng lên để đi đến nhà vệ sinh.
Nếu không có chỗ ngồi nào cao hơn, chẳng hạn như trong phòng họp của giám đốc, thì đây là một mẹo mà một nhà đám phán hàng đầu đã dạy tôi. Câu hỏi của anh ấy đã làm tôi lúng túng, nhưng tôi gật đầu như bình thường bằng cách hạ thấp cằm của tôi xuống vài lần. Đó là câu nguyên bản như bức tường trắng.
Tôi làm một phép toán: trong một phút, tôi nghe thấy một từ họ dùng đến hai mươi nhăm lần. Đồng hồ của tôi đã chỉ 5 giờ 25 phút 20 giây. Những người Hồi giáo nói Bình an cho các con, và Những người Do Thái nói Bình an.