Đối với Ratwatte, sự im lặng trong khoang lái là không thể hiểu nổi. Bố tôi đáng lẽ ra đã thành công hơn rất nhiều nếu ở vào một thời đại khác. Việc đó thật khó mà tưởng tượng trong thời buổi ngày nay, khi mà những kẻ săn tìm công ty và những doanh nghiệp cổ phần tư nhân mải miết nuốt chửng hết công ty này đến công ty khác.
Các chuyên gia hàng không sẽ nói với bạn rằng thành công của cuộc chiến chống lại lối nói giảm nói tránh cũng đóng vai trò to lớn như bất cứ yếu tố nào khác giải thích cho sự giảm sút phi thường các vụ tai nạn máy bay trong những năm gần đây. Chỉ một vài người có tài năng thiên bẩm, làm được. Dĩ nhiên, tôi không có ý gợi ra rằng mọi ông trùm phần mềm ở Thung lũng Silicon đều sinh năm 1955.
Trong một năm rưỡi học đại học, tôi thậm chí còn cảm nhận được thứ năng lượng tri thức ấy, anh nói, gần như là tiếc nuối buồn bã. Vì thế, lúc anh ấy rời khỏi trường, tôi hoàn toàn không hiểu nổi. Họ bị che mắt bởi cách nhìn nhận một chiều về ngành máy tính.
Ông nhận được bằng luật và gây dựng nghề nghiệp tại Phố Court khu trung tâm Brooklyn. Như Hudson viết (hãy nhớ rằng Hudson đã thực hiện nghiên cứu của mình ở những trường nội trú dành cho nam sinh hàng đầu của Anh quốc hồi những năm 1950 và 1960), Biết về IQ của một cậu bé cũng chẳng giúp ích gì mấy nếu bạn phải đối mặt với cả một nhóm những cậu bé thông minh. Bọn trẻ biết rõ những từ ấy có ý nghĩa gì.
Lúc đó là giờ ăn trưa, các học sinh đứng vào hàng đúng trật tự, tất cả đều mặc đồng phục Học viện KIPP. Anh không hề lựa chọn Michigan vì các cỗ máy tính ở đây. Giáo dục tạo ra nền tảng cho phần lớn nguyên nhân gây rối loạn về trí não, Jarvis nói.
Tính quy tắc trong hệ thống số đếm châu Á cũng đồng nghĩa với việc trẻ em châu Á thực hiện các phép tính cơ bản − ví dụ như phép cộng, dễ dàng hơn nhiều lần. Đến ba giờ chiều, anh rời nhà tới Seoul, khởi hành vừa sớm, vợ anh nói, để tiếp tục chuẩn bị tại Cảng hàng không Quốc tế Kimpo. Bạn không chỉ đốn sạch cây, rẫy các bụi rậm và đá sỏi rồi cày xới lên.
Họ chính là những người có nhiều khả năng được trả tự do. Chúng ta muốn tin rằng chúng ta không phải là những kẻ bị cầm tù bởi lịch sử chủng tộc mình. Khi chiếc máy bay đã lượn vòng được bốn mươi phút đồng hồ ở ngay phía đông nam phi trường Kennedy − lúc mọi người trong khoang lái đều biết rõ rằng họ đang cạn kiệt nhiên liệu − viên phi công đáng lẽ có thể dễ dàng yêu cầu được hạ cánh ở Philadelphia, cách đó vỏn vẹn sáu mươi lăm dặm.
Đó không phải là sự hiểu biết vì mục đích kiến thức mà là nắm được bản chất sự việc. Nhưng sẽ thế nào nếu chúng ta không làm được như vậy? Bên ngoài trời tối đen như mực và mưa xối xả còn đèn rọi thì đã hỏng rồi. Nhà xã hội học Robert Merton đã từng gọi rất hay hiện tượng này là Hiệu ứng Matthew dựa theo bài Tân ước trong Lời dạy của Matthew: Vì phàm ai đã có, thì được cho thêm và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy đi.
Bây giờ sẽ chẳng có phi công nào nói như thế. Một người anh em khác của Langan, Jeff thì kể Bạn biết không, khi Christopher mười bốn, mười lăm tuổi, anh ấy vẽ vời mọi thứ cho vui, và tác phẩm thì trông cứ như một bức ảnh vậy. Đây là một cuốn sách nói về những kẻ xuất chúng, về những con người làm được những việc vượt ra khỏi chuẩn mực thông thường.
Tôi chưa từng làm thế, và tôi cũng chẳng hứng thú gì với việc đó. Đó là câu chuyện về những nghệ sĩ, nhạc sĩ tài danh… Đơn giản là họ không thèm để ý.