- Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được. James bất giác mỉm cười khi nhớ lại một buổi sáng nọ, Jason đến phòng của anh thật sớm chỉ để nói với anh rằng, "càng ngày tôi càng cảm thấy bộ phận của chúng ta thật sự là một tập thể gắn bó, còn bản thân tôi nhận thấy rằng mình cũng là một thành viên có những đóng góp tích cực". Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp.
Jones luôn giữ được vóc dáng cân đối, cơ thể khỏe khoắn nhờ thói quen chơi golf và chạy bộ đều đặn ba, bốn lần một tuần. Tôi không biết cậu đã làm gì trong những tháng qua, nhưng mọi việc đang rất tốt đấy. Chiều hôm đó, James quyết định gọi Josh vào phòng.
Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Thế nhưng tâm trạng vui vẻ của James chỉ tồn tại cho đến cuộc gặp gỡ với Josh vào ngày thứ tư.
Thứ sáu này nhé? 7 giờ được không? Nhớ dẫn theo bọn nhóc nữa đấy. Anh vẫn đang đi đúng đường, vấn đề là anh chỉ đi hơi chệch một tí mà thôi. Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng.
Trước tình trạng đó, sếp của James bảo anh nên giao bớt việc cho các nhân viên cấp dưới. Có lẽ cô ấy cần được hướng dẫn nhiều hơn mà thôi! Lạ thay, hai ông bố cũng là một đôi bạn tri kỷ.
- Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. - Tôi biết tôi đã gây ra những rắc rối không mong muốn. Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:
- Cậu có rảnh không? Chắc chắn họ sẽ được lợi rất nhiều nếu am hiểu về nghệ thuật quản lý này. - Cậu nói cho tớ nghe đi, tớ đã sai ở điểm nào? Tớ đã phác thảo công việc rất rõ ràng cho Josh biết.
Lẽ nào ông lại nghĩ rằng tôi có thể đọc được những suy nghĩ của ông kia chứ?". - Biết làm thế nào được, - Jones phá lên cười. - Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian.
- Vẫn chưa có gì tiến triển nhiều. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". - Thôi khỏi, tớ mới uống xong.
- Đây là những thắc mắc của tôi. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết. Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào?