Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.
Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.
Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang.
Đời sống họ không cần những sự kinh động. Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Để râu toàn bọn chả ra gì. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.
Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm.
Lát sau, thằng em đi vào. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Mình không khổ nhưng người ta lại khổ.
Những thứ đáng ghét nhất. Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.