Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Thấy mặt mình mát lạnh.
Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Cái đó phải tự do chứ ạ.
Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt.
Trốn học mà để bị nói. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Và họ cũng sẽ khổ lây.
Thôi thì dùng vào chỗ khác. Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.