Nhưng ta nuôi chó chỉ vì cái lý độc nhất là nó cho ta cái êm đềm của tình thương. Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng. Hỏi họ vài câu rồi để họ mặc ý diễn thuyết.
- Dạ, ông cộng 22 độ với 24 độ, ông sẽ được là 46 độ. Tôi cũng tin rằng ông không vừa cầm quân, vừa làm chính trị, mà như vậy là phải. Sau cùng, một ngày tươi sáng tới: một truyện nó viết được người ta nhận đăng.
Nên nghe lời khuyên tài tình sau này của một người đàn bà: "Muốn được người chú ý tới, trước hết phải biết chú ý tới người". Vậy khi mất cái vui rồi, muốn kiếm nó lại thì không cách nào bằng hành động như nó đã trở về với ta rồi. "Hồi trước, mỗi lần ông ấy ra tỉnh tôi thường mời ông dùng bữa trưa với tôi.
Hãng biết rằng tính không lộn. Bất kỳ thằng khùng nào cũng tự bào chữa cho mình được mà những thằng khùng đều làm như vậy hết. Ông không cần ai khen ông hết; ông chỉ muốn sao có kết quả là được.
Anh dắt bốn người phụ lại hầu khách chứ không phải một người như thường lệ. Họ hiểu rằng nếu có công việc thì chúng tôi tất giữ họ lại. Tôi nói: "Châu Phi có nhiều cái thú lắm.
Chẳng những sẽ có những kết quả bất ngờ mà như vậy lại còn vui hơn là kiếm cách tự bào chữa cho mình. Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này. (Thằng khùng! Nó dám biểu mình trả lời gấp cho nó, trong khi mình lo lắng hết việc này việc khác.
Trong khi cậu học trò đọc bài ngụ ngôn đó tại một nơi rất xa làng cậu ở, thì tại tỉnh Boston mà hồi đó tôi không có hy vọng gì đi tới được, xảy ra một chuyện chứng minh chân lý dạy trong bài ấy. Tại tỉnh Reno, kinh đô của ly dị, người ta xử những vụ ly dị không ngừng, từ đầu năm đến cuối năm, mỗi tuần sáu ngày, mỗi giờ sáu vụ, nghĩa là mười phút một vụ. Ông Vermylen đưa bức thư cho tôi coi và bình phẩm như vầy: "Thư đó có kết quả ngược lại với ý muốn của người viết.
Abraham Lincoln nghiệm rằng phần nhiều người ta biết an phận mà được sung sướng. Phải, bạn có lý lắm, ngàn lần có lý trong khi bạn hăng hái chứng minh đề nghị của bạn. Tại sao? Vì một số đông khách hàng khác cũng giao hàng cho chúng tôi vào lúc đó.
Ngày hôm nay đổ khuôn được mấy lần? Có đứa phải cõng mới lên nổi. Nhưng ông không tiến được một bước nào hết.
Tức thì những bức thư và dây thép ùa vào phòng tôi để chửi tôi, bao vây tôi như bầy ong vẽ. Ta cần phải xử sự như vậy khi nào? Bằng cách nào?. Phương pháp ông giản dị lắm.