Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.
lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Hình như chưa bao giờ bạn nói mê.
Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.
Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ. Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo. Vậy ra là tại những lần như thế này. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.