Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng.
Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Có phải em đang muốn nói anh câm đi? Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.
Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Có lẽ đã đến lúc đi ngủ. Về phía bác, tiếp nhận bệnh nhân tôi chuyển viện với vẻ đầy tự tin.
Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Càng kéo nó càng lùi lại. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Còn phải dậy đi học sớm. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.
Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.