Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Còn lười và nhát, thì chịu. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.
Rồi chúng tôi vào phòng tập. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất. Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Khóc cho vài năm tích tụ. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.
Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Theo cách mà bạn lựa chọn. Này, mày bê cái kia cho chú.
Cũng chính vì thế mà khi họ thấy bạn, thường thì họ toàn thấy bạn chơi. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.
Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.