Tiệc tan, nhà tôi kể lại: "Em chạy đi kiếm một người dọn bàn thì ra chiếc khăn ăn kia còn ở tiệm giặt. Các y sĩ Hy Lạp đã cổ xuý nó 500 năm trước Thiên Chúa Giáng Sinh. Xe chạy qua sông Hudson được một lát, tôi nghe người bán vé nói: "Tới cuốn đường rồi, thưa cô".
Cách đó trái hẳn với quy tắc hướng dẫn, vì phải xét đủ những điều kiện vật chất, xã hội, kinh tế ở chung quanh ta mới được. Ta nên nhớ rằng một bắp thịt căng thẳng là một bắp thịt làm việc. Giê Su nói: Thiên đường ở trong lòng ta".
Thế mà chỉ do một chuyện đã qua, ông đã làm phí gần hết một năm vì những oán giận mỉa mai. "Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Thí nghiệm ấy làm tốn cho họ 20.
Bây giờ tôi nhận thấy rằng nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng thì tôi đã thành một người bán tàn tật suốt đời. Phương pháp ấy rất tốt. Còn người vợ ông ta thì bỗng bị chứng sưng khớp xương hành dữ dội, thuốc thang, kiêng cử thế nào cũng không bớt, mãi cho tới khi tài chính trong nhà được phong túc hơn thì bệnh mới tuần tự mà lui.
Khi ta tự tin, tiến theo con đường đẹp đẽ tự vạch ra và gắng sức sống theo đời sống đã phác hoạ trong đầu, thì ta có thể thành công một cách rất không ngờ". Walt Whitman nói: "Có phải chỉ học khôn được ở những người ngưỡng mộ, kính mến ta và nem nép trước mặt ta không? Hay là ta đã học được nhiều điều nhờ những người ghét bỏ, chống báng ta, tranh nhau với ta? Bà coi chi nhánh Phụ nữ ở viện Bảo hiểm nhân mạng tại Nữu Ước.
Còn muốn chết sớm thì tuỳ ý. Nếu chúng ta muốn bồi dưỡng một tâm trạng để được yên vui thì chúng ta phải theo quy tắc số một này: "Nghĩ lại thời ấy, tôi thấy sạt nghiệp và thất vọng đến nỗi muốn tự trầm là một sự may mắn cho đời tôi.
Trong khi nguy hiểm, tôi lại thấy phấn khởi và cảm hứng bội phần. Một người đàn bà ở Californie mà tôi xin giấu tên, nếu biết bí quyết ấy thì chỉ nội trong 24 giờ là gột hết nỗi lầm than khổ sở của mình. Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả.
Cả hai sự quan trọng ấy thường được quyết định liều lĩnh như trong canh bạc. Kết quả là đến nay, các bà làm được nhiều việc hơn mà lại ít mệt hơn. Tôi biết nếu không làm gì thì sẽ điên mất.
Bây giờ tôi dám nói không ngoa rằng đời tôi thật là nhàn hạ". Chúng ta biết được thế nhờ một bức thư từ giã cõi đời mà tám tháng sau một nhóm thám hiểm cứu nạn tìm thấy bên 11 cái xác cứng ngắt. Tôi vẫn không chừa, tôi xuẩn quá.
Tôi thấy nó thiệt là một thanh niên dễ thương, đáng làm kiểu mẫu. Các người bố thí như vậy để được cái gì? Được cái vui đã cho mà không mong báo đáp một mảy may gì hết. Howard đã có một quyết định làm thay đổi hẳn đời anh.