Tôi vẫn không nói lời nào… Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Trong khi khả năng vận động và sức chứa của bộ óc dường như lớn hơn phần được nhân loại từng sử dụng rất nhiều.
Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.
Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ. Mọi thứ vẫn như thế. Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.
Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Cũng chẳng biết sẽ chụp không.
Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.