Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.
Lại nói chuyện đi đá bóng. Tôi về, cũng đỡ in ít. Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp.
Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài. Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Còn anh thì vẫn phải sống.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Nhưng mệt mỏi thì sao. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.