Hình như chưa bao giờ bạn nói mê. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Bác vòng sang phía trái tôi. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.
Tôi muốn (em muốn) sống để tôi thôi muốn chết. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.
Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.
Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen. Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một. Nhưng như thế chưa đủ.
Và biết rằng mình biết ít thế nào. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.
Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực. Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau.