Sexhdhay

Cưỡng hiếp em đồng nghiệp xinh đẹp cực phê

  • #1
  • #2
  • #3
  • Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống.

    Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Người bảo đời là một bát sơri.

    Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.

    Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.

    Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.

    Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Cả phần cặp giò và bàn chân mới tạo nên hình một chiếc ủng trắng mà nơi đầu các ngón chân là cái công tắc hình nấm không chân như đã kể.

    Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.

    Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó.

    Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.

    Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Là dông dài, là ngắn ngủi. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap