Chúng ta học bằng cách hành. Phần quyết định về bạn, lẽ cố nhiên. Có thể vì ông trả lương họ quá ít và bắt họ làm nhiều quá.
Hơn nữa tôi chẳng bao giờ rảnh để đối đáp với ai, và cũng chẳng ai bắt tôi phải để tâm thù". Bệnh của họ không do thần kinh suy nhược mà do những cảm xúc như ưu tư, lo lắng, sợ sệt, thất vọng. Khi tôi nghĩ vậy, tôi thấy trước kia tôi ngu quá.
Ông kể với tôi như vầy: "Mười tám năm trước, tôi ưu phiền, tới mất ngủ. Nguyên một hôm bà đưng đốt xi trên ngọn đèn cầy thì áo bỗng bắt lửa. Nghĩa là tôi dông đa!".
Một bà goá khác nghe lời ngọt ngào của một nhà buôn, dùng gần hết số tiền lãnh ở hãng bảo hiểm để mua những lô đất trống mà theo con buôn nọ thì "chắc chắc chỉ một năm nữa giá sẽ gấp đôi". Bạn tôi, ông Frank Bettger, nhân viên một công ty bảo hiểm quan trọng nhất ở Mỹ nói với tôi rằng ông không những diệt bớt được ưu tư về công việc của ông mà còn tăng số lời lên gấp đôi, nhờ một phương pháp tưng tự. Tôi sẽ không lười nghĩ nữa.
Ông phải kiếm việc làm để cho tinh thanà khỏi rối loạn. Cầu nguyện cho ta cảm giác trút hết gánh nặng và không còn cô độc nữa. Chúng ta còn sống được vài chục năm trên trái đất này, thời khắc bất tái lai, cớ sao bỏ phí bao nhiêu giờ để ấp ủ trong lòng ưu tư, bất bình không quan trọng mà chỉ một năm sau là người khác và cả ta nữa đều quên hết? Không nên vậy, hãy nên hy sinh đời ta cho những hành động và cảm tình đáng quý, những tư tưởng cao thượng, những tình thương chân thật và những sự nghiệp lâu bền".
Bệnh tôi nặng đến nỗi không dám nói thiệt với người thân trong nhà. Nhưng lời khuyên của tôi như nước đổ lá khoai. Tôi không bao giờ quên được một ý kiến đã đọc trong tờ báo Đời bạn.
Nếu như chúng tôi không mượn được tiền một nghệ sĩ trứ danh là Jame Mc. Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi. "Tôi không điên tới mức tin rằng chỉ mỉm cười thôi mà hết được bệnh nội ung, song tôi quyết tin rằng tinh thần khoan khoái giúp cơ thể thắng được bệnh.
Lẽ cố nhiên là bà đã kể những nỗi đau khổ, những vấn đề khó khăn không giải quyết được. Nào là hầu hạ chúng khi chúng bị bệnh ban, bị quai bị, hoặc ho gà; nào là nuôi nấng chúng hàng năm, nào là giúp cho một đứa học trường thương mại, nào là gã chồng cho một đứa khác. Vậy mà tôi chẳng hề nổi nóng.
Ông ta đã thay đổi hẳn. À mà biết đâu được? Bác sĩ Alexis Carrel muốn nói cả tới bạn đó không chừng! Vậy tôi sẽ mua một quan tài và mang theo".
Nhưng được khỏi thấy mệt vì chán ngán. Mấy năm trước, anh Harlan A. Bạn đọc kinh của thánh Luc sẽ thấy điều ấy.