Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại.
Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.
Đây là một sự tham lam. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn.
Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Khi người đàn bà nói với người đàn ông câu đó, quan hệ giữa họ đã có quá nhiều thất bại.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.
Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại.
Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau.