Người hạnh phúc và người không hạnh phúc thường lý giải cho các sự việc xảy ra theo những cách khác nhau. Điều khác biệt là - đa số những người bất hạnh thường bi quan và thường dùng gấp đôi quỹ thời gian để tự dằn vặt, nuối tiếc về những biến cố, buồn phiền sai lầm hoặc thất vọng đã qua trong cuộc sống. Bằng cách giúp đỡ người xung quanh, chúng ta không chỉ tạo ra những mối dây gắn bó tích cực với họ mà còn nâng cao hình ảnh của chúng ta khi nhìn nhận về chính mình.
Một người nằm đu đưa trên võng, còn người kia đang vã mồ hôi sơn lại hàng rào dưới ánh mặt trời. Có những lúc nụ cười không phải lúc nào cũng đi cùng với niềm vui và nước mắt chưa thể nói lên điều tuyệt vọng. Các quân nhân nhận thấy rằng máy vi tính đã giúp cho việc tái định cư của các gia đình được dễ dàng hơn, vì họ có thể dùng máy tính để tìm hiểu về chỗ ở mới và giữ liên lạc với bạn bè ở quê nhà.
Theo những nghiên cứu trên hàng ngàn người, hạnh phúc gắn liền với sự hài hước. Mỗi lúc khó khăn, cô nhớ lại kỷ niệm thời đi học, những người bạn thân hồi sinh viên và cô lại thấy yêu đời. Bởi sau đó chúng ta luôn có những công việc, những lo toan bận rộn của đời thường xâm chiếm tâm trí ta.
Nếu mọi người đều xử sự như vậy thì sẽ chẳng ai cảm thấy vui vẻ cả. Điều đó sẽ giúp bạn hài lòng hơn về bản thân và về cuộc sống xung quanh bạn. Việc chúng ta ăn gì cũng tương tự như vậy.
Hãy yêu họ vì chính con người họ. Theo giáo sư John Hamler: ”Điều khác biệt lớn nhất trong cuộc sống tinh thần của hầu hết những người bình thường và các "nhà khoa học" là người bình thường luôn để cho các sự kiện diễn biến một cách ngẫu nhiên và cảm nhận như bản chất nó vốn có. Mỗi ngày, bạn nên làm một điều gì đó - dù là nhỏ nhoi - không phải để chứng tó mình hơn ai đó, mà để bằng lòng và hơn chính mình của ngày hôm qua.
Một người cảm thấy thoải mái trong bức tranh hớn, còn người kia lại vừa ý với các chi tiết. Hạnh phúc là biết cách chế ngự cái tôi và cái của tôi khi cần thiết. Bất kỳ tình huống nào cũng có thể ẩn chứa một ý đồ xấu xa nào đấy, điều đó còn tuỳ thuộc vào cách chúng ta nhìn nhận sự việc ra sao.
Có những giai đoạn, tình huống chúng ta cần phải chấp nhận để biết trân trọng những gì đang có. Cuộc sống luôn dành chỗ cho những điều mới mẻ, thậm chí lạ thường. Đôi khi có những rắc rối tưởng chừng như không thể giải quyết được.
Nghiên cứu về cảm nhận của những vận động viên đã đến gần đích nhưng lại gặp thất bại tại vòng chung kết thế vận hội Olympic cho thấy - những người hài lòng nhất với phần thi đấu của mình là những người dành ít thời gian nhất cho những suy nghĩ phản thực tế - tức là những ý nghĩ cho rằng mọi việc lẽ ra đã phải kết thúc khác đi. Tại sao họ quan tâm đến việc có nhận được một tấm bằng hay không? Bởi nó sẽ giúp họ có một công việc tốt. Con người luôn có khuynh hướng muốn có nhiều hơn, do đó họ thường di chuyển nhanh hơn.
Đây không chỉ đơn thuần là nghiên cứu của một nhà tâm lý tâm huyết mà còn là sự đúc kết, trải nghiệm từ rất nhiều số phận, rất nhiều cuộc đời. Họ chẳng còn đâu thời gian để cảm nhận sự thích thú khi làm bài. Ông không thích nghe theo lời hướng dẫn của người khác mà quyết định làm theo cách của mình.
Nếu những mục tiêu đặt ra quá cao, không phù hợp với khả năng của một người, đôi lúc chúng sẽ càng khiến cho người đó thêm buồn phiền, chán nản và làm tăng sự không hài lòng với bản thân mình. Cô đã đọc diễn văn từ biệt với tư cách là học sinh đại biểu khiếm thị đầu tiên trong lịch sử của trường. Giá mà mình có đủ thông minh để thấy trước những việc này.