Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ. Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây.
Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.
Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.
Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Rồi hắn biến đi đâu đó. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Rất rối rắm và hoang mang.
Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi.
Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.
Mình được khóc cho mình. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.
May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.