Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Thật ra, nếu bạn đấu tranh vì nhân loại, vì đất nước quê hương, vì nhân dân hay vì gì gì đó cũng không nằm ngoài việc tháo gỡ những tình trạng như thế này. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.
Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.
Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Xuống nhà, ông nội vừa sang.
Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này).
Bác hỏi: Sao con không đi học. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…