Nhưng lí trí không cho phép. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì.
Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.
Mấy con hổ cũng thế. Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.
Dù lúc đó chả nghĩ gì. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.
Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.