Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Đơn giản là để sống. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi.
Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.
Có thể cháu học đêm qua. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.
Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Chả nghĩ nhiều cho ai được. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt.
Nhất là một khuôn mặt cũ. Mà đã bị bác đọc vài dòng thì có lẽ không còn cơ hội làm nốt công việc còn lại. Bạn ghét sự đợi chờ.
Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.