Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Tất cả đều không sâu đậm. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng.
Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Ông đã quên những lạc thú ấy. Không phải là rứt tung.
Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)
Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại. Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ.
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy.
Rõ ràng phải đi trình báo. Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.
Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn.
Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Không gì tự nhiên mất đi.